Có những niềm vui là khi thấy bạn cười, tôi cười, chúng ta cùng cười. Và cuộc sống trở nên nhẹ nhàng và yên bình hơn như nó đã từng.

It's Me

Ảnh của tôi
Sài Gòn, Vietnam
Đọc là việc nên làm. Chụp ảnh cưới mang lại niềm vui khó tả. Thiết kế là điều nho nhỏ. Sắp đặt là một hứng thú. Và du lịch là hành trình của tôi.

Thứ Tư, 23 tháng 2, 2011

Lặng yên ở Luang Phrabang


Chúng tôi đến Luang Phrabang, Lào vào một chiều cuối năm. Không khí mát lạnh len lỏi vào làn da. Như khỏa lấp cảm giác mệt mỏi di chuyển trên 2 chuyến xe, đi hơn 30 tiếng từ Huế sang. Sau khi tắm nước nóng sảng khoái. Bao nhiêu sự hăng hái lại quay về. Chúng tôi đã tận hưởng một bữa lẩu nướng ngon tuyệt. Có thể nói là trên cả tuyệt vời. Bên bờ sông MeKong, những bóng đèn vàng và những cái bếp than như sưởi ấm cả một khoảng không gian của quán lẩu. Tiếng Tây, tiếng Hàn và có cả tiếng Hà Nội nữa, bảng lảng như sương. Chiếc bếp lò nóng rực được đặt trước chúng tôi, nồi lẩu nhìn như một cái chảo, ở giữa nhô lên, có thủng nhiều lỗ nhỏ, để nướng, và xung quanh là rãnh chứa nước lẩu. Thịt bò, cá, mực được để lên nướng và ăn trước với tương đen chua ngọt. Chính món tương này mới là vị đặc biệt làm nên món lẩu ngon tuyệt. Sau khi đã ăn thỏa thê những miếng thịt bò, mực, cá nướng cháy xém thơm phức. Nếu thích, bạn có thể dồn thức ăn đang nướng xuống nước lẩu, và tiếp tục ăn với miến và rau. Thêm vài lát ớt cay nồng, cộng với vị đặc trưng của tương, làm nên một chén lẩu nóng sực, bắt miệng. Xóa tan hẳn cái lạnh từ dưới lòng sông đang len lỏi trong không khí. Ấn tượng đêm đầu tiên ở Luang Phrabang thật khó phai mờ như thế.

Sáng hôm sau, thức dậy lúc 7h sáng, ra ngồi ở ban công của guest house, sương vẫn còng giăng mờ xa, che lắp đỉnh núi. Khung cảnh cứ như Đà Lạt hiển hiện ngay trước mắt. Ngồi chuyện trò nơi hàng hiên ở đây, có một cảm giác thư thái lạ lùng. Như thể, thời gian ngừng trôi. Chúng tôi quyết định mướn xe đạp và chạy vòng quanh khu phố cổ này. Vòng cua hết cái eo đất khúc cuối phố c, nhìn ra ngã ba sông, nơi dòng Nam Khan hòa vào dòng MeKong, nước trong veo mát lạnh và cạn, có thể nhìn thấy rõ một bãi đá cuội to lấp lóa trong nắng. Chúng tôi thong thả đạp xe, rồi nghỉ mệt, ngắm dòng sông trôi, nhìn những dãy núi phía xa, và những du khách cũng ngồi lặng yên như chúng tôi. Có cảm tưởng ở Luang Phrabang dường như nói là một điều xa xỉ, lặng yên cùng cố đô mới là điều thú vị. Lặng yên uống ly sinh tố chuối mát lạnh giá chỉ có 5000 kíp. Lặng yên ngắm nhìn những đứa trẻ nô đùa bên dòng sông, lặng yên ngồi ở quán cà phê Saffron uống ly capuchino nóng và ngắm sương giăng mờ mặt sông. Những chiếc thuyền du lịch dài đậu san sát mép bờ. Cả cố đô là một sự lặng yên tuyệt đẹp và đáng mến. Nhìn những dãy phố nhỏ, con hẻm nhỏ mát xanh, những người phụ nữ nhỏ nhẹ đi lại. Thấy ấm lòng lạ. Thấy như thể, đây là nhà, sẽ là nơi mai này sẽ quay về chốn này.

Sự yên lặng đó làm bạn ngạc nhiên hơn hẳn khi đêm về. Trên con đường tấp nập khách du lịch, khu chợ đêm Sisavangvong. Cả con đường, được giăng lên những hàng lều bạt dài thăm thẳm, làm nên khu chợ đêm sáng lóa những đèn. Du khách tấp nập đi lại ngang qua các gian hàng bán đồ lưu niệm đủ loại từ khăn đan đến gối thêu và những chiếc trâm cài bằng sắt hoa văn truyền thống. Những người phụ nữ bán hàng yên lặng, không tiếng chèo kéo, những du khách yên lặng ngắm nghía hàng hóa hay tận hưởng khung cảnh kì lạ. Suốt con đường sáng lóa, yên ắng, không ồn ào xô bồ như nó phải thế, một chợ đêm rực rỡ.

Nếu không mua gì, bạn cũng đã cảm nhận được một đêm yên lặng cùng Luang Phrabang. Chuẩn bị cho một sáng càng yên hơn. Khi chúng tôi thức dậy sớm, leo lên đỉnh Phusi ngay trung tâm phố cổ, ngắm sương giăng và mờ dần để hiện ra khu phố cổ dưới chân núi. Khi xuống núi, chúng tôi chứng kiến một cảnh đẹp như phim. Những người phụ nữ Lào thành kính, ngồi yên lặng bên vệ đường, quần áo chỉnh tề từ lúc tờ mờ sáng. Chờ đợi một hàng dài các nhà sư đi ngang. Các nhà sư bận áo cà sa màu cam tươi mới, lặng lẽ đi khất thực ngang những người chờ đợi sẵn. Mọi người cung kính để những phần đồ ăn, xôi nếp chuẩn bị sẵn vào các bình bát của các nhà sư. Khung cảnh diễn ra không một âm thanh. Những nhà sư mang chân đất, đi nhẹ nhàng. Những người phụ nữ, cung kính trong tư thế quì gối, sau khi cho đồ ăn vào bát, thì chấp tay xá, cũng với những động tác nhẹ nhàng. Bạn thử tưởng tượng tất cả những cảnh đó diễn ra trong sương mờ phủ vào một buổi sớm mùa đông. Thật lặng lẽ và bình yên Luang Phrabang.

Cảm giác đó còn đọng lại mãi trong tôi sau chuyến đi đó. Một nơi thật sự bình yên để quay về một ngày nào đó.

Không có nhận xét nào: