Có những niềm vui là khi thấy bạn cười, tôi cười, chúng ta cùng cười. Và cuộc sống trở nên nhẹ nhàng và yên bình hơn như nó đã từng.

It's Me

Ảnh của tôi
Sài Gòn, Vietnam
Đọc là việc nên làm. Chụp ảnh cưới mang lại niềm vui khó tả. Thiết kế là điều nho nhỏ. Sắp đặt là một hứng thú. Và du lịch là hành trình của tôi.

Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

Một chuyến lượt phượt Đồng-Sa*


* Tức là Đồng Văn xứ Hà Giang và Sapa xứ Lào Cai.

Chuyện xảy ra cũng hơi lâu, vài tháng rồi. Nay cũng bồi hồi nhớ lại, muốn viết ra đây cho bõ công những ngày lang thang, cho bõ bèn công sức tiền bạc tiêu xài. 


Chúng tôi bao gồm ba đứa tôi, Sơn nhân viên sự kiện mẫn cán quyết tâm thất nghiệp tự nguyện để đi chơi, và Ngân dược sĩ trẻ ham chơi mới lên trên thị trường dược phẩm trong Sài Gòn. Cả ba có hẹn và gặp tại sân bay nội địa Tân Sơn Nhất bắt chuyến bay buổi trưa trời Sài Gòn nắng chan chan, đến Hà Nội gặp ngay một buổi chiều sương mờ mịt mưa phùn lắc rắc. Tại đây, thì hẹn gặp bè lũ băng đảng ba người bạn Củ Chuối, Nobi (ta?) và Tắc của Sơn cũng từ Sài Gòn ra để đu lên Sapa. Sáu đứa lê thê lếch thếch ba lô mũ mão nặng nề lượn lờ vài vòng hồ Gươm kiếm chỗ ăn tối. Tới đây, lại gặp thêm cô Ti Zụng Zề (đồng nghiệp đã lâu ở XPR - xướng phát rồ, đồng bọn xâm mình một thời), và đồng bọn của cổ đang công tác tại Hà Nội. Vậy là bè lũ 8 tên vừa ăn bún ngan, vừa ăn bánh gối, vừa trà chanh nhà thờ Lớn trong cơn mưa bụi nhạt nhòa phố cổ. Thế rồi cũng đến giờ khởi hành bắt chuyến tàu đêm SP8 kinh hoàng đi lên Sapa lạnh giá.

Khoang ghế cứng mở ra trước mắt một cảnh tượng khô khan, hành trình mười tiếng không ngủ của sáu tên lủ khủ, ngoại trừ bạn Tắc vẫn yên giấc lành. Còn lại thì bị quấy rối bởi những kẻ đi ghế súp, nằm ngồi tràn lan trên hành lang, chẳng những không có chỗ đi lại, mà chỗ để chân cũng bị chiếm dụng làm chỗ nằm ngủ của những con người ồn ào trong đêm khuya ồn ào trên chuyến tàu đêm ồn ào thê lương. Thế rồi trời cũng dần sáng, người xuống ga tiếp ga cũng dần thưa, và con sông Hồng cũng dần hiện ra trước mắt, và cũng dần tới ga Lào Cai mong đợi. Chuyến tàu vất vả giờ cũng đã dần quên, nhưng nỗi ám ảnh mang tên ghế cứng thì không bao giờ phai mờ.

Nỗi dằn vặt đêm trường, cùng với đường đèo quanh co quanh co từ Lào Cai lên Sapa, cũng làm vài người cho-chó-ăn-chè rũ rượi. Và phố Cầu Mây hiện ra trước mắt, một Sapa mây tràn cả vào xe lạnh thỏa thích. Đúng kiểu ấn tượng thành phố trong mây luôn. Đêm đó, quảng trường trước nhà thờ trung tâm ngập tràn mây, cả thành phố là màn sương mờ trắng, người ẩn hiện như những bóng ma trôi trong đêm lạnh giá. Đến đây thì tốp 3 nhân vật chính của chuyến đi về khách sạn ngủ sớm để chuẩn bị sáng hôm sau leo lên Phanxipan. Mục tiêu chính của hành trình của ba nhân vật chính như đã nêu tên ở trên. Đã phải dày công luyện tập thể lực, nhịp tim (chạy bộ ở trường đua Phú Thọ) để ngày hôm ấy còn có sức leo lên đỉnh Đông Dương chứ. Và cũng chia tay tốp 3 nhân vật phụ ngày mai ở lại Sapa đi ăn lẩu cá hồi vui vẻ. 


Sáng hôm sau, tại khách sạn Làng Sapa, em guide-porter Lù A Dính xuất hiện niềm nở thân tình. Trong suốt chuyến đi luôn thể hiện một sự nhiệt tình cao độ. Đoạn đường từ trạm kiểm lâm lên trạm 2200m mọi thứ đều suôn sẻ, mọi người đi ung dung khoan thai, không mệt lắm. Mọi người đều còn có thể nở nụ cười trên môi. Nên khi gặp một đoàn từ đỉnh trở về, một bạn còn kêu, cười đi, lên đó là hết cười luôn...Lúc đó cũng có gặp một chị quen từ Sài Gòn ra trong đoàn ấy, bạn chị ấy bảo, ôi! trùng phùng trên đỉnh luôn. 


Sau khi nghỉ ngơi ăn trưa mì gói bánh mì chả và vài quả cam thì lại lục tục leo lên trạm 2800m. Đến đây thì trời chiều trở lạnh, gió bạt phần phật vào mái tôn cả đêm, ồn ào kinh khủng, cảm tưởng như muốn bay cái lán. Bận tổng cộng năm cái áo, chui vào túi ngủ, lăn qua lăn lại tới sáng, không ngủ được gì. Sáng vừa bước ra khỏi lán để đánh răng, sương rét phả vô mặt từng đợt tê tái. Tình hình bắt đầu gay cấn cho em Ngân trông thấy, em ấy đã phải rất cố gắng để leo lên đến đỉnh 3143m trong từng đợt gió lạnh phần phật quất vô mặt trên núi cao bạt ngàn thế này. Cuối cùng thì cũng lên đến đỉnh của các đỉnh núi. Đứng trên đó lưu niệm vài tấm gọi là, thấy rác rến, chai champagne bà con vứt tứ tung, nhìn phát rầu, ăn mừng tự hào bản thân và để lại đống rác to cho ban quản lý.


Vài phút huy hoàng rồi chợt tắt, để lại một quãng đường dài mấy quả đồi mấy quả núi, lên xuống muôn trùng. Em Ngân cũng đã rất cố gắng để đi xuống trạm 2800m rồi 2200m, lúc 5h30 chiều. Trời dần sụp tối, em í tuyên bố không đi nổi nữa, tức là đứng yên tại chổ 1 bước cũng không nhấc chân lên được luôn, rất đau khổ cho em ấy, và đành nhờ em guide-porter siêu nhiệt tình cõng xuống tới trạm kiểm lâm. Vậy là cuộc chạy đua cùng bóng đêm trong rừng diễn ra trong yên lặng, ai cũng hùng hục lao đi, nhưng rút cuộc vẫn phải băng rừng trong bóng tối mờ mịt. Hậu quả của việc chạy như bay xuống núi đó là 2 móng chân cái của mình bầm dập tả tơi đến bây giờ vẫn chưa có dấu hiệu hồi phục ra móng mới. Vết sẹo cuộc đời luôn.

Tổng kết là cuộc leo núi hành xác cũng có nhiều điều thú vị đáng nhớ, đáng làm một lần trong đời. Tối hôm ấy thì thỏa thuê đi ngâm thuốc của người Dao đỏ và ăn mì gói xúc xích rồi trùm trăn trong căn phòng có nệm sưởi ấm cúng và ngủ như chưa bao giờ được ngủ.

Sáng hôm sau, an nhàn tận hưởng một Sapa dịu mát trong những hàng cây hoa mận trắng nhỏ xinh nở rộ khắp nơi. Rồi lại ngược về Hà Nội, tiếp tục hội ngộ cùng 3 nhân vật phụ vừa trở về từ Hạ Long. Bè lũ 6 tên lại tiếp tục đi ăn loạn xí ngầu các món ngon Hà Thành và một lần vào viếng lăng Bác.



Ngày sau nữa thì 4 lớp áo lạnh chạy bay bay đi Lũng Cú gặp các em thiếu nhi miền núi dễ thương. Tung tăng xe máy trên mấy đường đèo hiểm trở ngang qua Lũng Táo, cảnh đẹp hớp hồn với mấy ngôi nhà đất bờ rào đá, hoa cải vàng dựa vào lưng chừng núi đá, nhìn cheo leo và có cảm giác khắc nghiệt buồn man mác. Đến Dinh nhà họ Vương trong một buổi chiều lạnh, ngang qua một đám ma của người dân tộc vùng cao. Họ đang nấu thức ăn trên hai cái chảo lớn đường kính 1m cho đàn ông thì bận áo đen và uống rượu một bên, phụ nữ và trẻ con đồ dân tộc màu sắc sặc sỡ thì ăn một bên ở ngoài bãi đất trống gần nhà có tang.



Tối hôm ấy trời lạnh quá thể, mình ngồi lì bên cái quạt sưởi, còn hai anh em nhà Ngân Sơn đi uống rượu ngô Đồng Văn nổi tiếng về say bét nhè ôm nhau ngủ khò tới sáng, thật là ấm cõi lòng.

Sáng dậy tiếp tục ăn thịt dê núi ngon bá chấy thơm mùi thảo quả (nói nghe hay thế thôi chứ cũng quên mùi thảo quả thế nào rồi), viếng thăm làng cổ Đồng Văn có 2 cây mận to hoa trắng chi chít đẹp quá thể. Rồi lại 4 lớp áo lạnh chạy bay bay trên đường đèo Mã Pì Lèng tìm dòng Nho Quế màu xanh ngọc bích nằm mãi nơi sâu và xa. Chạy mãi miết tới Mèo Vạc rồi quay về, lạnh từ mười đầu ngón tay ngấm vào toàn thể lỗ chân lông, một cảm giác miên man tái tê khôn nguôi.



Niềm vui đã đến khi sáng hôm sau dậy thật sớm, áo quần tinh tươn đi ra chợ phiên Đồng Văn rực rỡ sắc màu các thể loại trang phục vải vóc của người dân tộc. Chợ họp vào mỗi chủ nhật hàng tuần, là điểm đáng chú ý khi đi du lịch ở Đồng Văn mọi người nhé. Đi là phải đến cái chợ này mới thấy nó vui thế nào. Cải, rượu, thơm, mía, hương, gà, bò đông đúc đầy đủ cả một khu chợ vui vẻ của một tuần vượt mấy đèo xa đến đây họp nhóm mua bán tấp nập. Có một quầy bán thịt bò nấu giống kiểu thắng cố trong cái chảo to 1m đó, tuy nhiên thắng cố nấu bằng thịt ngựa.


Đến giờ trưa lại quẳng xe máy lên nóc chiếc xe bus từ Đồng Văn chạy về Hà Giang. Cũng may là không đi xe máy vì mưa gió sương mù mịt suốt mấy quả đèo hiểm trở vậy mà bụi vẫn mù mịt bay vào trong xe. Khi lôi được cái ba lô để trong gầm xe xuống thì nó ám nguyên một lớp bụi nâu dày vài milimet.

Tiếp tục bắt xe bus ngược về Hà Nội vào lúc 4h sáng, ngồi uống chè quán cóc đợi tới 7h sáng đi trả 2 chiếc xe máy cho gia chủ người Hà Nội, tặng mấy chai rượu làm quà và đi xe ôm với một bác tài chẳng biết đường gì, vào cái giờ đầu tầm đi làm, Hà Nội nghìn nghịt xe, bác ấy cứ vừa chạy vừa cằn nhằn, vừa đòi quẳng mình xuống bảo tự đi xe bus đi. Thế và sau một hồi cũng đến điểm cần đến, mình đổi vé bay về gấp vì bị anh chị ở nhà réo gọi về mà lo cái quán cafe ổng bả sắp sang.

Trong vòng 15p vừa tới đại lý bay, đổi vé, ký gửi hành lý, đặt chỗ ngồi số 1 duỗi thẳng chân, phi thẳng ra xe bus ra sân bay Nội Bài, lên máy bay về tới Sài Gòn sốc nhiệt từng chập của cái trưa nắng tháng 3.  

Chuyến đi 11 một ngày kết thúc trong lộn xộn là thế. Cuối cùng cũng đọng lại những dư vị của một hành trình ngược xuôi bụi bặm thú vị đúng kiểu. Và có những điều không đi làm sao biết, không đến làm sao thấy cứ chập chờn theo ta mãi.

3 nhận xét:

Hiền nói...

Hờ...thấy thích.

Nặc danh nói...

có mặt e trong bài của a kìa, hehe
một chuyến đi thú vị
hẹn gặp lại đoàn vào 1 ngày ko xa tại Hà Nội or TP HCM nhé
:)

E Nụ Chaiko

Thoan nói...

Đọc xong bài em viết muốn lên đường quá thể nhưng đành ngậm ngùi mơ tiếp... Buồn quá thể.