Có những niềm vui là khi thấy bạn cười, tôi cười, chúng ta cùng cười. Và cuộc sống trở nên nhẹ nhàng và yên bình hơn như nó đã từng.

It's Me

Ảnh của tôi
Sài Gòn, Vietnam
Đọc là việc nên làm. Chụp ảnh cưới mang lại niềm vui khó tả. Thiết kế là điều nho nhỏ. Sắp đặt là một hứng thú. Và du lịch là hành trình của tôi.

Thứ Sáu, 1 tháng 2, 2013

Bình yên nhé!

Có một vài người nói, có vài người đọc cũng muốn viết. Có vài người nói, không ai đọc cũng muốn viết. Lại có vài người nói, muốn đọc nhưng không muốn viết, hay muốn viết rồi chẳng bao giờ đọc lại. Thế nên, lại huyên thuyên giữa đêm khuya đây. 

Đêm Sài Gòn, ngoài trời dưới kia cầu Thủ Thiêm im lìm, sông Sài Gòn là một mảng đen đậm đặc, xa xa chỗ bến Bạch Đằng lấp lóa ánh đèn, tòa nhà chọc trời Sài Gòn vẫn còn ánh đèn chớp tắt, bây giờ là 2 giờ 15 phút lúc nửa đêm về sáng.

Đêm nay là một đêm bảnh mắt, vì mắt không muốn nhắm để ngủ. Mai là một ngày nhắm mắt, vì mắt mở không lên vì đêm không ngủ. Những điều vớ vẫn thế cứ loay hoay cũng hết một tuần. Chép miệng, chép miệng, Tết rồi đó, ngày nào mình cũng gõ gõ chữ Tết mấy chục lần - đó là bật mí một nửa bí mật của mình. Vậy mà Tết đâu Tết hỡi, đã đến rồi hay đã đi chăng.

Thời gian, ngày nào cũng nói về thời gian. Thời gian của kế hoạch, thời gian của sự chờ đợi, thời gian của quá khứ. Những câu chuyện cứ râm ran như thế cũng nối được nhiều ngày không dài không ngắn. Cũng may đời mình còn tươi đp, toàn nói chuyện thời gian với những người nói năng từ tốn nhỏ nhẹ, ít phải nghe những lời quát tháo thoát thai. Nó cũng là một phần tốt, tạo cho mình một cuộc sống tương đối yên và bình. Hai điều mà nhiều người loay hoay một đời cũng không thấy bình yên trong thâm tâm.

Bao nhiêu là vừa đủ, bao nhiêu là vừa dư, bao nhiêu là hài lòng, mất mát bao nhiêu để đầy đủ bao nhiêu. Toàn mấy kiểu câu hỏi tu từ không muốn đặt dấu chấm hỏi. Đâu ai trên cõi đời này biết mà trả lời cho vừa đặng. Vậy nên, người người trong xã tắc này cứ vần vũ khôn nguôi. Đâu biết đâu mà lần, cứ lao theo đám đông nào được thì lao. Đằng Đông chớp nắng, đằng Tây vỡ òa mưa. Người người lại rú lên gào trong nỗi đê mê tuyệt vọng trong tiếng kêu của bày đàn, hết chạy đằng Đông rồi lết đằng Tây, để tự thấy mình không lẻ loi cô đơn cùng cực. Căn bệnh đám đông, rồi đạp đổ đám đông đứng lên mà sống. Một mực mình phải sống giống người, nhưng sáng tạo thêm tí khác, thế là hóa ra tinh tế. Tinh tế thật hay. Thật hay ho giả lả. Lưng quay đi là nụ cười đã méo. Sự tinh tế giả lả?!

Một năm hai năm thì còn gượng ép. Mười năm, hai mươi năm trên đường đời mê mỏi tự hỏi vì sao thời gian của ta đâu rồi, quay quắt vì mớ bòng bong. Sống đẹp vì người, rồi người bỏ đi, mình mình chơ vơ?! 
Ti
ếc lắm thời gian. Thôi cứ là mình đi, mình quê mùa, có mấy bạn quê cùng chơi bập bênh là vừa đủ rồi. Sênh sang gì cho mấy người đứng xem bình luận cái của nợ này kia. Mai này mốt nọ, mình sống đành hanh một mình, đâu nắm tay nhau sớm tối mỗi ngày đi hết một quãng đường đời, mà phải quay quắt vì nhau, phải nói nhiều lời giả dối mua lòng, rồi quyết trả hết cho nhau những thù hằn hằn học lắm cỏ nhiều cóc. 

V
ậy thôi nhé, bình yên nhé! 

Không có nhận xét nào: